Yêu cầu thanh toán trước, duy nhất hôm nay chọn tranh trước bạn nhé!

Khu tập thể cũ - Nét cọ của ký ức – Ngôn ngữ hội họa của Hà Nội qua tranh Khánh Nguyễn

Mã SP: Fineart4
 Trong thế giới hội họa Việt Nam đương đại, Khánh Nguyễn là một tiếng nói riêng, một người kể chuyện bằng màu sắc, ánh sáng và trầm tích ký ức. Tác phẩm của anh không chỉ là tranh, mà là những bản giao hưởng thầm lặng về một Hà Nội thời bao cấp—cũ kỹ, đẹp đẽ và đầy bản sắc.

Với tư duy tạo hình vững vàng, anh sử dụng thủ pháp hiện thực cải biên (modified realism) để khơi gợi cảm xúc nhiều hơn là mô tả. Tất cả được thể hiện qua những lớp màu dày nhưng trong trẻo, ánh sáng mềm mại như nắng xuyên qua kẽ lá, và đặc biệt là khả năng tổ chức không gian sâu mà vẫn gần gũi, khiến người xem như được bước thẳng vào bức tranh, ngồi xuống chiếc ghế nhựa nhỏ, nghe tiếng chổi quét rác buổi sớm hay tiếng rao bánh giò từ xa vọng lại.

 1. Không gian thị giác giàu nhịp điệu

Một điểm đáng chú ý là nhịp điệu hình khối và ánh sáng trong tranh Khánh Nguyễn luôn mang hơi thở của thời gian: bóng nắng lốm đốm dưới tán cây bàng, những dây điện chằng chịt vắt qua bầu trời xanh mỏng, hay các khối nhà liêu xiêu ngả màu theo năm tháng… Tất cả tạo thành nhịp điệu thị giác gần như nhạc tính, một thứ tiết tấu đô thị đặc trưng chỉ có ở Hà Nội – vừa chật chội, vừa thân thương.

2. Gam màu cảm xúc – không phải tả thực, mà là gợi nhớ

Khánh Nguyễn không dùng màu để "đúng", anh dùng màu để "chạm". Các mảng tường vàng rêu, xanh lá mạ, đỏ gạch cũ không chỉ là màu sắc vật lý mà là màu của ký ức tập thể – màu của ký túc xá, của ngôi nhà tập thể, của những năm tháng “ăn tem phiếu nhưng sống có tình”.

3. Chi tiết nhỏ - biểu tượng lớn

Chiếc xe đạp chở hoa, ô cửa sổ mở hé với chậu hoa mười giờ, nồi nước chè trên bàn đá, dây quần áo phơi vắt ngang ngõ… Những chi tiết tưởng chừng vụn vặt nhưng lại chính là trục ký ức của hàng triệu người Hà Nội. Anh không tạo "kịch tính" trong tranh, mà tạo ra những khoảng lặng cảm xúc, nơi người xem lặng người vì nhớ.

4. Tranh không người - nhưng không hề vô hồn

Điều thú vị là hầu hết các tác phẩm của Khánh Nguyễn đều vắng bóng con người, nhưng người xem lại cảm thấy có ai đó vừa mới bước ra khỏi khung hình, hay sẽ quay lại bất cứ lúc nào. Chính sự vắng mặt này lại là sự hiện diện dày đặc nhất của con người – dấu vết của họ, ký ức của họ, đời sống của họ còn đó, chỉ là ở chiều không gian khác.


Lượt xem: 498

 

Một Hà Nội không thể quên – được viết bằng màu và ánh sáng

Trong thời đại mà đô thị hóa cuốn trôi đi từng viên gạch cũ, tranh của Khánh Nguyễn giống như một công trình ký ức. Không ồn ào, không tuyên ngôn, anh chỉ lặng lẽ vẽ – để giữ lại những gì đang mất đi. Và với tôi, anh không chỉ là họa sĩ, mà còn là một nhà sử học bằng màu sắc, một người canh giữ ký ức đô thị bằng trái tim rất đỗi Hà Nội.

Nếu muốn sở hữu đừng ngại liê hệ nhé, kích thước, màu sắc sẽ được vẽ theo yêu cầu của ban

Sản phẩm khác