1. Không gian thị giác giàu nhịp điệu
Một điểm đáng chú ý là nhịp điệu hình khối và ánh sáng trong tranh Khánh Nguyễn luôn mang hơi thở của thời gian: bóng nắng lốm đốm dưới tán cây bàng, những dây điện chằng chịt vắt qua bầu trời xanh mỏng, hay các khối nhà liêu xiêu ngả màu theo năm tháng… Tất cả tạo thành nhịp điệu thị giác gần như nhạc tính, một thứ tiết tấu đô thị đặc trưng chỉ có ở Hà Nội – vừa chật chội, vừa thân thương.
2. Gam màu cảm xúc – không phải tả thực, mà là gợi nhớ
Khánh Nguyễn không dùng màu để "đúng", anh dùng màu để "chạm". Các mảng tường vàng rêu, xanh lá mạ, đỏ gạch cũ không chỉ là màu sắc vật lý mà là màu của ký ức tập thể – màu của ký túc xá, của ngôi nhà tập thể, của những năm tháng “ăn tem phiếu nhưng sống có tình”.
3. Chi tiết nhỏ - biểu tượng lớn
Chiếc xe đạp chở hoa, ô cửa sổ mở hé với chậu hoa mười giờ, nồi nước chè trên bàn đá, dây quần áo phơi vắt ngang ngõ… Những chi tiết tưởng chừng vụn vặt nhưng lại chính là trục ký ức của hàng triệu người Hà Nội. Anh không tạo "kịch tính" trong tranh, mà tạo ra những khoảng lặng cảm xúc, nơi người xem lặng người vì nhớ.
4. Tranh không người - nhưng không hề vô hồn
Điều thú vị là hầu hết các tác phẩm của Khánh Nguyễn đều vắng bóng con người, nhưng người xem lại cảm thấy có ai đó vừa mới bước ra khỏi khung hình, hay sẽ quay lại bất cứ lúc nào. Chính sự vắng mặt này lại là sự hiện diện dày đặc nhất của con người – dấu vết của họ, ký ức của họ, đời sống của họ còn đó, chỉ là ở chiều không gian khác.